Joséphine, thần tượng ái tình của Nã Phá Luân, tổ chức những cuộc tình duyên vụn trộm với Charles. Thường kẻ bị mồ hôi nầy có sắc da đen sậm và râu, lông nách, lông tay chân mọc nhiều. Họ không còn muốn làm gì cả.
Nhà giáo dục cảm thấy khó thuyết dụ. Ngày qua họ không nghĩ gì đến những bề trái thắc mắc của cuộc đời sủng lệ. Khi bạn đời vắng bóng họ mới thấy thiếu.
tiếc thay nền giáo dục thời nay coi rẻ sự luyện chí quá. Không phải họ chọn theo lý tưởng người lớn đâu. Họ muốn ai cũng khôn ngoan đúng đắn mà ưa có thái độ con nít.
Họ cứ tiếp tục đá dế. Tôi chỉ muốn nói cách chung và tự nhiên bạn trai có ý chí mạnh. Có nhiều nhà giáo dục cũng cho là lối chơi nầy không hề chi rồi cũng cười xòa theo.
Có kẻ lấy nhục tình làm mục đích của cuộc đời thì lầm lạc cũng y như kẻ khinh rẻ nhục tình. Mà phải gói những gì thuộc tinh thần của mình vào hình thức xử thế êm dịu, tế nhị để kẻ khác dễ tiếp nhận. Tôi sợ bạn không tin tôi.
Từ chỗ không tin thiên hạ ai hiểu mình được bạn trai thấy con người nhiều khuyết điểm quá, xã hội đầy mâu thuẫn: họ thấy toàn bề trái cuộc đời. Tôi chỉ muốn bạn đề phòng ngón tay phá hoại của Sa tăn. Khi chưa bước được vào một nấc nào của cây thang danh dự thì khôn nhất là luyện cho mình một nghề nếu thấy con đường thi cử cứ luôn lận đận.
Cứ quan sát bạn trai lúc còn trong nôi, lúc chưa có tuổi khôn thì biết. Vậy đường lối bạn trai phải đi là ăn mặc hợp thời trang, vệ sinh, đơn giản, vẫn kỹ lưỡng cách trang sức mà không ra vẻ mình nô lệ sắc đẹp. Tuổi thanh xuân là tuổi chưa và không chịu thấy bộ mặt thực của đời sống.
Thánh Phao lồ đầu gần hai thứ tóc mà còn làm hung thần bách hại công giáo. Có nhiều khuyết điểm đấy, nhưng dù sao bạn cũng âm thầm thán phục bàn tay xảo diệu của Tạo hóa trong sự sáng tạo bạn trai. Nó làm con người mất chân lý, tôi muốn nói làm con người mù quáng không còn nhận được thực giá trị của chính bản thân mình.
Bạn trai cách chung không dùng trực giác nhiều như bạn gái. Vậy các bạn trai viết khi về già họ còn dám bình tĩnh đọc không? Một Phao lo, một Vincent de Paul, một Phan văn Minh chẳng hạn.
Họ dám bỏ học để đi thơ thẩn. Trúng thì tốt, trật thì sửa lại. Người ta lại càng phải phán đoán làm sao về tác giả của các trữ vật đó.